Khách mời vài mâm chủ yếu là họ hàng, tưởng khai trương nhà hàng khách sạn, hóa ra mở dịch vụ ghi Lô đề.
Nhà nước có quy hoạch đất để làm công trình, đất ruộng nhà lão cũng nằm trong số ấy. Lão xưa nay vẫn kiếm sống bằng nghề thu mua ve chai, đất ruộng chủ yếu cũng là để cho vợ lão trồng rau nọ rau kia để ăn chứ nhà lão cũng chẳng có thu nhập gì từ mảnh ruộng. Ấy thế nhưng khi nhận được điện thoại của vợ gọi lão về nhận tiền đền bù đất thì lão thấy trong lòng trống trải lạ.
Đợt một, người ta lấy hết bờ xôi, ruộng mật của đồng quê lão vào quy hoạch. Nhà nào có ruộng, nhận được tiền đền bù liền đổi đời, nhà thì tậu xe, nhà thì xây nhà lớn, làm ăn, kinh doanh… Làng quê lão trở nên nhộn nhịp hẳn, các quán cà phê, mát-xa, karaoke, quán nhậu... mọc lên như nấm. Người ta tìm mọi cách buôn bán để mưu sinh chứ không còn ra đồng nữa, nhà nào còn ruộng có chăng chỉ là những mảnh đầu thừa đuôi thẹo chỉ đủ trồng dăm ba loại rau nhì nhằng cho bữa ăn.
Số tiền đền bù đợt ấy của lão cũng khá lớn, lão xây lại được ngôi nhà mới khang trang hơn, lão mở cho vợ cái cửa hàng tạp hóa tại nhà còn lão vẫn ngày ngày đạp xe lên thành phố thu mua ve chai như cũ.
Lần hai, những đầu thừa, đuôi thẹo vào quy hoạch nốt. Nhưng lần này giá có cao hơn đợt đầu, cao thì cũng còn được mấy nữa đâu. Lão thầm nghĩ mà cứ thấy lòng thấp thỏm, trống trải…
Làng lão lại vào cuộc chuyển mình mới. Nhiều nhà tiêu hết tiền đợt một lâu rồi, đang bí, giờ lại có cục tiền mới, bắt đầu hồi sinh. Lão được thằng cháu họ mời sang uống rượu nhân dịp nó khai trương dịch vụ mới. Lão làm cái phong bì, đút tờ năm trăm ngàn vào rồi đến nhà nó. Khách mời cũng vài mâm, chủ yếu là người thân quen, họ hàng cả. Lão tưởng thằng cháu khai trương dịch vụ gì, hóa ra nó mở dịch vụ ghi Lô đề.
Lão bảo nó :
- Chú khuyên anh nghĩ lại đi, làm nghề cờ bạc này không bền đâu, chả sớm thì muộn cũng tan cửa, nát nhà thôi.
- Chú không biết gì cả, cháu làm dịch vụ Lô tô cho nhà nước cơ mà.
- Anh bịp ai chứ bịp thế nào được chú, tay nào cũng nói ghi lô tô cho nhà nước, nhưng toàn "Ôm" hết, tham mà, thế rồi chết không kịp ngáp.
Thằng cháu lão bảo :
- Các cụ đã dạy rồi :"Thứ nhất thả cá, thứ nhì gá bạc". Cháu ghi đề thuê cho nhà nước, coi như là gá bạc, kiếm lắm, chú cứ đợi đấy mà xem. Còn chú, theo cháu nghĩ, chú không cần phải lên phố mới làm nghề đồng nát được, chú cứ về nhà mà mua cũng không hết hàng, đấy đợt này người ta thay xe,thay đài, thay ti vi... hàng loạt chú có biết không?
Lão Đồng Nát cười méo mó :
- Không ngờ anh bây giờ lại tỏ ra thạo đời hơn cả chú rồi.
- Hậu sinh khả úy mà lỵ.
Lão Đồng Nát lấy phong bì ra đưa cho thằng cháu, nói :
- Thôi thì trời không chịu đất, thì đất phải chịu trời vậy, chú có tý chút gửi anh lấy may.
- Cháu không nhận tiền cho của bất cứ ai, làm nghề này nó thế. Không nhỡ về sau nhiều người thua hết tiền, lại đến kể lể này nọ, ớn lắm. Tốt nhất là chú dùng số tiền này mua mở hàng cho cháu một số.
- Chú từ xưa đến nay không cờ bạc, đây là do anh mời mở hàng cho anh, nên chú sẽ mua. Chú khuyên anh không nên làm nghề này, anh thì cương quyết không nghe, vậy thì có hai con không. Chú mua con" không không" năm trăm ngàn! Nên nhớ là có câu: "Cờ bạc đãi tay mới" đấy nhé.
Hầu như mọi người có mặt lúc ấy đều theo lão mà mua con "00", vì ai cũng nghĩ cho tiền thì hắn không nhận, thôi thì mua đại đi, âu cũng là một cách cho.
Ngay tối hôm ấy, thằng cháu lão bỏ nhà đi biệt tích luôn. Khốn nạn cho nó, hôm ấy kết quả xổ số miền Bắc về "00" thật. Số tiền nó phải trả cho người ta gấp ba lần số tiền nó vừa nhận được do đền bù đất.
Lão thở dài: Đúng là hậu sinh khả... ố!
Minh Khang